em đã từng yêu
em đã từng cười
...
ngày anh đi
em không biết
đó là sự thật
và đến giờ
em vẫn thắc mắc
sao lúc đó em không nghĩ ra đó chỉ là một cái cớ?
....
anh nằm đó
yên bình nhưng liệu có thanh thản?
vì có một người đã chết nửa tâm hồn vì anh?
anh biết mà, phải không?
...
ngày anh đi em vẫn vô tư như mọi ngày
vẫn phá phách
mà chẳng hề bận tâm đến cái cớ kia
còn giờ thì em sợ hình ảnh anh sẽ biến mất dần
sợ phải nhìn thấy mẹ và cha anh khóc
em sợ
sợ phải nhìn thấy bức ảnh của anh đang ở trên đấy
giờ thì em muốn đập phá
muốn quậy tưng lên
thật sự muốn khóc
But how? By which way? em ngồi 1 mình trong bong tối. Câm lặng! Đối diện với chính bản thân em và nước mắt chảy ngược vào trái tim em. Mặn đắng! em đã muốn người ra đj phải là em chứ không phải là anh nhưng anh ơi ,em biết anh cũng yêu em đâu ít hơn em yêu anh. Nếu em đj thì phải chăng anh lại phaỉ chịu nỗi đau này? Đau lắm anh, sống không bằng chết……….
em biết tất cả chỉ là nguỵ bjện,
em có nói gì cũng ko thể thay đổi đc thực tại.
bây giờ em phải làm sao?
em đã delete hết ảnh của anh trong máy, nhưng làm sao có thể delete anh ra khỏi tâm trí em? em đã nghe lại hết nhạc của Rihana & Tata Young để rồi lại cũng xoá đj, những bản nhạc anh thjx nghe. em hèn nhát, phải không? em xoá các photobucket của cả anh và em. Đau lòng, em đã xoá cả Blog của anh, xoá tất cả tâm sự của anh, suy nghĩ của anh……. Tàn nhẫn quá, từng phần xoá đj là từng mảnh kí ức của em rơi xuống, găm sâu vào trái tim em. Từ giờ người kon trai ấy sẽ biến mất, cả trong net life và real life.
anh àh, anh biết không vắng anh em đã cố gắng cười nhưng sao lệ em vẫn cứ rơi từng đêm
em khóc
giờ thì em khóc cho em
khóc cho một miền ký ức mà anh đã trộm lấy của em trong giấc ngủ yên lành đó
nhớ anh!